Chap 3
Trong khi Trúc Đình bị người con gái áo xanh bắt đi, thì Thất Dạ đang nôn nóng đi tìm cô khắp nơi.
Tiểu Tuyết : Thánh quân, chúng ta đã đi gần hết khu rừng vong tình rồi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô ấy đâu, có khi nào cô ấy đã rời khỏi khu rừng này không ?
Thất Dạ : Ta không dám chắc, nhưng trực giác của ta cho biết Trúc Nhi vẫn còn ở quanh đây, khi chưa tìm được muội ấy, ta không yên tâm.
Bỗng từ xa, một cô gái với vẻ mặt hớt hải chạy về phía 2 người, giống như có ai đang đuổi theo cô
Cô gái : Cứu tôi với! cứu tôi với!
Thất Dạ :cô nương, cô có sao không
Cô gái : Tôi..........
Cô gái ấy vẫn chưa kịp nói gì thì đã ngất xỉu vì kiệt sức, liền sau đó một đám đông kéo tới, khuôn mặt dữ tợn, nhìn giống quỷ hơn là người
Tiểu Tuyết : Hắc sơn lão yêu, gặp Thất Dạ ma quân còn không mau quỳ xuống
Hắc Sơn lão yêu (Mã Ấu Hưng) : Thất Dạ ma quân, ngay cả cha nhà người Lục Đạo ta còn chưa quỳ, quỳ ngươi à ?
Thất Dạ : Hắc Sơn lão gia, hãy tha cho cô gái này, sau này Thất Dạ sẽ đến cảm tạ
Hắc Sơn : Không thể nào, người đàn bà của Hắc Sơn này không ai được đụng đến
Thất Dạ rút thanh kiếm vẫn mang theo bên người, thanh kiếm phát ra ánh sáng màu xanh dương, như chứa đựng mọi sức mạnh của vạn vật
Ta hỏi ông, có chịu thả người hay là không ?
Hắc Sơn : Trảm yêu bản kiếm thuật, cha ngươi "Ma quân Lục Đạo" phải mất đến 50 năm mới luyện thành nó. Tên vãn bối đạo hành nhỏ nhoi như ngươi sao có thể luyện thành nhanh như vậy chứ.
Thất Dạ : Bây giờ ông đã thấy uy lực của Nhất Tịnh kiếm, vậy ông còn muốn bắt cô gái này nữa không, Thất Dạ tôn trọng ông vì dù sao ông cũng có công trong việc tranh giành thất thế oán lữ 20 năm trước. Nhưng vô lễ với Thánh quân thì đó là tội không thể nào tha.
Trước những lời nói thẳng thắn và nét mặt kiên định của Thất Dạ, Hắc Sơn chỉ con cách rút lui về nơi ở của hắn.
Tiểu tuyết : Thánh quân, giờ chúng ta tính sao với cô gái này đây ?
Thất Dạ : Tiểu Tuyết, ta phải tiếp tục đi kiếm Trúc Nhi, cô hãy đưa cô gái này về trước, mang theo thẻ bài của ta, và bảo mọi người trong ma cung hãy tuân theo mọi chỉ thị của Thầy Kính
Tiểu Tuyết : Dạ! Thánh Quân
.......................
Tại nơi ở của người trong Băng Tâm Cung
Đã qua 2 ngày rồi, không biết bây giờ hắn thế nào, người ở đây canh phòng nghiêm ngặt quá, làm sao báo cho Thất Dạ ca ca biết đây, chắc huynh ấy đang lo lắng cho mình lắm
Trúc Đình đứng ngồi không yên, tìm cách thoát khỏi người con gái độc ác kia (đừng dí chị nghe em=))), Bỗng từ ngoài cửa sổ một tên phi tiêu được phóng đến và găm vào cây cột, Trúc Đình vội lấy ra xem. Trên cây phi tiêu có ghim 1 tờ giấy nhỏ, cùng bức bản đố
"Hãy mặc bộ y phục này vào, nếu có ai hỏi cứ nói là mua đồ ăn cho người trong cung, sau đó đi theo chỉ dẫn trong bản đồ, cô sẽ gặp lại người cô muốn gặp"
Trúc Đình : Lạ thật, là ai muốn cứu mình, sao không ra mặt, thôi kệ, biết đâu đây là cơ may có thể trốn khỏi nơi quỷ quái này.
Một canh giờ sau : Hay quá, mình đã trốn khỏi nơi quái ác đó thật rồi, nhưng thật ra ai đã chỉ dẫn cho mình, còn bảo mình đứng đây đợi người nữa, không biết Lưu Vân (Tống Đạt Dân) sao rồi. (Trước lúc bị chia ra nhốt ở 2 nơi, Trúc Đình và Lưu Vân bị nhốt cùng một chỗ nên họ đã biết tên của nhau, nhưng Lưu Vân không hề biết Trúc Đình là người của Vương Triều Âm Nguyệt).
Cuối cùng Trúc Đình cũng tìm thấy được Lưu Vân đang ngất xỉu ở một lùm cây gần đó
Trúc Đình : Lưu vân, Lưu vân, mau tình lại đi
Lưu Vân : Trúc Nhi!, đây là đâu, bọn người độc ác đó có làm gì muội không ?
Trúc Đình : Muội không sao, chúng ta đã thoát ra ngoài rồi, nhưng không biết là ai đã cứu chúng ta
Lưu Vân : Ta cũng không biết nữa, chỉ nhớ có người đưa vào cho ta một cái bánh bao, khi ta bẻ ra thì bên trong là một tờ giấy nhỏ, trong tờ giấy đó có nói, chiếc bánh bao đã được tẩm một loại thuốc, khi ta ăn vào tạm thời tim mạch sẽ ngừng đập trong 1 canh giờ. Có lẽ bọn người kia tưởng ta đã chết nên mới khiêng ta ra ngoài.
....
"Hãy lục soát kỹ nơi này cho ta, cô ta nhất định chưa đi xa đâu"
Trúc Đình : Chết rồi, chúng ta đã bị lộ, phải làm sao đây
Lưu Vân : Có lẽ họ chỉ biết muội trốn đi, mà chưa biết việc ta giả chết, Trúc Nhi, muội tiếp tục chạy khỏi đây, để ta giả ma doạ họ
Trúc Đình : Không được, muội không để huynh mạo hiểm được. Muốn trốn cả 2 chúng ta cùng trốn
Lưu Vân nhìn xung quanh, phát hiện có một hang núi gần đó, liền kéo Trúc Đình và nhanh chóng tìm chỗ tối nhất để ẩn núp.
Trong khi đó, bên ngoài một tốp người khác kéo đến, thì ra là người Huyền tông chính tông.
Kim Quang : Yến Yến!
Thượng Quan Yến : Biểu Ca! Sao huynh lại ở đây ?
Kim Quang : Còn vài ngày nữa, âm thế u tuyền sẽ nổ tung, Mạc Tà kiếm sẽ rời khỏi u tuyền và chọn chủ nhân mới. Ta đến đây để lấy Mạc Tà Bảo kiếm
Có thể vì lâu ngày mới được gặp lại người thân, nên Thượng Quan Yến dường như quên việc đang truy đuổi 2 kẻ đào vong, cùng kim Quang và thuộc hạ quay về.
Sau khi mọi người đi hết, trong hang động có 2 người bước ra
Trúc Đình : May quá, Bọn họ đã đi hết rồi
Lưu Vân : Làm ta hết hồn, cứ tưởng khó qua kiếp nạn này
Trúc Đình : Lưu Vân, cám ơn huynh, đúng ra chuyện này không liên quan đến huynh, nhưng vì ta mà huynh bị họ bắt còn làm huynh bị tra tấn nữa
Lưu Vân : Không có gì đâu, ta cũng không biết tại sao lúc đó ta lại ra tay cứu muội nữa
........................
Sau khi Thất Dạ và Tiểu Tuyết cứu được một cô gái từ Hắc Sơn lão yêu, Thất Dạ tiếp tục đi tìm Trúc Đình, còn Tiểu Tuyết thì đưa cô gái về chỗ thầy Kính và Tứ Hiền
Tiểu Tuyết : Thầy Kính, cô gái ấy có sao không ?
Thầy Kính : Cô ấy chỉ bị thương nhẹ và quá hoảng sợ thôi, cô chăm sóc cho cô ấy, ta và tứ hiền phải tiếp tục bàn về chuyện âm thế u tuyền
Tiểu Tuyết : Dạ!
Nửa canh giờ sau
Tiểu Tuyết : Cô nương, cô tình rồi
Tiểu Ngọc : Đây là đâu ? sao tôi lại ở đây ?
Tiểu Tuyết : Cô bị Hắc Sơn lão yêu truy sát, cũng may được Thánh quân chúng tôi cứu
Tiểu Ngọc : Thánh Quân ? Vậy các người là .........?
Tiểu Tuyết : Cô yên tâm, tuy chúng tôi là ma, nhưng không phải bất kỳ yêu ma nào cũng xấu hết, cô xem, không phải chúng tôi vừa cứu cô sao ? Phải rồi, tôi Tiểu Tuyết, còn cô tên gì ?
Tiểu Ngọc : Tôi là Tiểu Ngọc
Tiếu Tuyết : Tiểu Ngọc! cô mới vừa tỉnh dậy, còn yếu lắm, đừng cử động mạnh, bây giờ cô cứ yên tâm ở đây nghỉ ngơi, tôi có việc phải làm
.................................................
Sau khi Tiểu Tuyết đưa Tiểu Ngọc về cho thầy Kính chữa trị, Thất Dạ tiếp tục đi tìm Trúc Đình, bỗng dưng thanh kiếm Nhất Tịnh mà Thất Dạ vẫn luôn mang theo bên người phát sáng và chỉ về phía nam. Nhất Tịnh kiếm là thanh kiếm được rèn bằng lục hợp kim anh, nên có linh khí và được chân truyền cho Thánh Quân từ đời thứ nhất đến giờ. Thất Dạ đi theo hướng mà Nhất Tịnh kiếm chỉ dẫn, cuối cùng cũng tìm được Trúc Đình và Gia Cát Lưu Vân.
Trúc Đình : Thất Dạ ca ca, muội biết huynh nhất định sẽ đến mà.
Thất Dạ : Trúc Nhi! lần này muội mất tích có biết ca ca lo thế nào không ?
Trúc Đình : Thất Dạ ca ca muội biết lỗi rồi, sau này muội không dám nữa
Thất Dạ khẽ nhéo mũi cô, rồi quay sang phía Lưu Vân : Người này là....?
Trúc Đình : Huynh ấy là Gia Cát Lưu Vân, lần này nhờ có huynh ấy nên muội mới thoát ra được.
Thất Dạ : Lưu Vân huynh, đa tạ huynh đã cứu muội muội tôi, bây giờ âm thế ưu tuyền sắp nổ rồi, huynh ở đây không an toàn lắm đâu, hay là về lều của chúng tôi đi
Lưu Vân : Không cần đâu, sư phụ và sư nương tại hạ cũng ở gần đây, tại hạ phải đi tìm họ.
Thất Dạ : Nếu đã vậy chúng tôi đi trước, Lưu Vân huynh bảo trọng
Lưu Vân : Bảo trọng
Trúc Đình ngoái nhìn Lưu Vân một lần nữa, sau đó theo Thất Dạ trở về.
...........................
Đúng lúc đó, âm thế ưu tuyền đột nhiên nổ tung, Mạc Tà bảo kiếm bay ra khỏi ưu tuyền., người huyền tông môn và cung băng tâm cũng chạy đến
Thất Dạ : Trúc Nhi! nơi này quá nguy hiểm, muội về chỗ thầy Kính và tứ hiền trước đi.
Trúc Đình : Không được, muội phải ở lại đây với huynh
Cùng lúc đó Mạc Tà bảo kiếm nhắm thẳng hướng Trúc Đình và Thất Dạ mà bay tới, đột nhiên thanh kiếm phát sáng, sau đó một cánh cửa mờ ảo hiện ra, cuốn theo Thất Dạ cùng Mạc Tà kiếm
Trúc Đình định đuổi theo, nhưng cánh cửa đã biến mất, thay vào đó là một luồng ma khí bao trùm ưu tuyền.
Trúc Đình : Thất Dạ ca ca, Thất Dạ ca ca
Lưu Vân: Trúc Nhi! nơi này quá nguy hiểm, chúng ta rời khỏi đây thôi
Trúc Đình : Nhưng Thất Dạ ca ca đã bị cuốn đi rồi, muội phải đi tìm huynh ấy.
..................................
Mạc Tà bảo kiếm đã cuốn Thất Dạ đi đâu ? liệu Trúc Đình và Lưu Vân có tìm được Thất Dạ không, mọi người chờ đọc chap 4 nhé =)))))))))